KỲ CHÓT: - Trần Thiên Lang Tiếng cú mơ hồ lúc nửa đêm Ánh Trăng vàng vọt dọi lên thềm Gió Thu hiu hắt lay mành cửa Tóc xõa chập chờn bóng dáng em Sao trở về đây lúc giữa khuya Không vui Trăng sáng cõi bên kia Tình ta đã rẽ rồi hai lối Duyên nợ từ lâu tưởng đứt lìa Ngỡ rằng ai đã vẹn đường yêu Hôn lễ chưa lâu mới sớm chiều Chén rượu giao bôi vừa uống cạn Sao giờ em lại chịu cô liêu Hạnh phúc tìm đâu sau đám cưới Vẫn là bóng chiếc với phòng không Dẫu xưa đã có lần em nói: "Ma lấy chồng Ma thế cũng xong" Những mong thoát khỏi mối...
Đọc tiếp →
KỲ NHÌ - Trần Thiên Lang Một màn sương mỏng lạnh lùng buông Che nửa vầng Trăng héo hắt buồn Tiếng cú kêu đêm dài thảm nảo Như mừng báo hỷ cuộc âm hôn... Một chiếc thuyền hoa đậu bến sông Đón đưa ai đó bước theo chồng Chập chờn ánh đuốc trên bờ vắng Lọng tán dàu dàu trước gió Đông Một đoàn mâm quả dẫn đi đầu Chú rễ nàng dâu bước ngay sau Hai họ lửng lơ theo bén gót Âm thầm đám rước lướt đêm thâu Cũng mắt tô xanh cũng má hường Xiêm y lồng lộng gió muôn phương Đầu thôn tiếng chó tru thê thảm Linh cảm dật dờ những bóng xương Ta thấy ghen hờn đến...
Đọc tiếp →
KỲ NHẤT - Trần Thiên Lang Ngọn nến chập chờn soi bóng đêm Xa trông thấp thoáng dáng hình em Nhẹ nhàng uyển chuyển trên sân vắng Như khói như sương đến tựa rèm Ánh mắt nhìn ta sắc lạnh tanh Như vì tinh đẩu sáng long lanh Giữa nơi khung cửa u hồn đó Ta thấy trời đêm bỗng chuyển mình Có vẻ như nàng muốn nói năng Đôi môi mấp máy ý gì chăng À, ra em thốt lời từ tạ: - Hồn thiếp đêm nay đến biệt chàng! Thôi nhé anh yêu em lấy chồng Cuối Thu rồi sắp đến đầu Đông Cõi âm lạnh lẽo sao chờ được Ma lấy chồng Ma thế cũng xong Nát lòng anh tiễn...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên LangChúa hỡi trên trời Chúa biết đâuĐêm nay con khóc dưới trăng sầuNổi lòng đau đớn dường kim thấuNhớ đến một người chốn mộ sâuLạy Chúa trên trời Chúa biết chưaCon tên ngoại đạo lại say sưaThề yêu cô ấy nghìn năm nữaNgười lễ giáo đường một tối xưaThế rồi hai đứa cũng yêu nhauChỉ biển thề non đến bạc đầuCó lẽ trời già ghen quá ẩuChia đường sinh tử giữa đêm thâuChúa hỡi phải Ngài trên thập tựGánh dùm tội lỗi của nhân gianXót thương kẻ đã nhiều cô lữGiúp hắn trong mơ được gặp nàngThu phong khẻ lướt qua đầu ngõChuông điểm từng hồi tiếng vẳng xaBài thánh ca buồn ai hát đóĐưa lời ai oán của hồn...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Chữ nghĩa bao năm trả lại thầy Thời gian vụt biến bóng mây bay Công danh sự nghiệp như dòng xoáy Thắng bại trường đồ biết ngựa hay ...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Biển lạnh buốt trong hoàng hôn rơi lạc Nét tà dâm lấn át cả trùng khơi Sóng từng cơn nối tiếp tự chân trời Âm ba réo chiêu hồn về thủy phủ Biệt nhân thế cõi lòng lang dạ thú Ta rút sâu vào giấc ngủ mỹ nhân Buông cần câu sờ soạng tấm lưng trần Theo khói sóng bóng ma dần lao tới Người cứng ngắc thần hồn đang bối rối Mắt mỹ nhân bỗng rực chói lân quang Giữa hoàng hôn vẻ quỷ mị điêu tàn Làn môi điếm lẩn nhanh vào huyễn mộng Dù thực tại hay trong vùng ảo mộng Ta vẫn mơ vòng tay ngọc em xưa Trên chòi canh gió lộng khó ngăn ngừa Từng hơi thở ai đưa...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Trong giấc mộng thoảng nghe lời tha thiết Tự mồ sâu vọng đến tiếng van nài Dưới trăng mờ quyến rũ cảnh liêu trai Em thoắt hiện mỏng manh như áo lụa Ta lục túi mò nhanh tìm bật lửa Để còn trông cho tạn mặt tình nhân Mà trời ơi đây gói thuốc Cravan Cái bật lửa dân chơi nào chở mất Ta bỗng thấy cả thân mình rạo rực Bởi hình người chỉ còn nửa dung nhan Ôm ngang hông suồng sã muốn làm càn Nàng thủ thỉ: "Trần Lang, trời sắp sáng." Ta đã hoảng giờ càng thêm quýnh quáng Bóng nguyệt buồn tỏa ánh sáng nhá nhem Ma nữ ơi ta van lạy xin em...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên LangThắp nén nhang lòng khấn Mẹ ơiĐứa con côi cút ở trên đờiBa năm những tưởng không còn lệBất chợt đêm này nước mắt rơi ...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Phật Tổ đài tiền kiến bản thân Thi ma xuất thế lạc hồng trần Đê đầu đảnh lễ quy chân pháp Thập diện hàng tà thệ bất phân ...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Lạnh buốt từ xương đến tận daMặc cơn sóng dữ vỗ tràn quaTự khi hạ biệt ta mong cáCho chí đông về cá ngại taMấy bận ghềnh cao mưa gió giậtĐôi lần biển thẳm khói sương phaMà loài thủy tộc không ưu áiChắc bẻ cần câu luyện tịch tà ...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Mai tôi chết thiêu xác ra tro bụiĐừng ngại gì lửa đốt rụi thân khôCòn tốt hơn chôn cạn một nấm mồKhi thể phách thành ma vô tổ quốc Mai tôi chết người ơi xin đừng khócĐể linh hồn thanh thản lối âm tyNíu kéo nhau cũng chẳng ích lợi gìXin hãy biết sinh là ly, tử biệt Mai tôi chết xin người đừng thương tiếcHốt tro tàn theo lối biển ngày xưaRa đúng nơi hai đứa hẹn từng mùaRải xuống đó cho sóng đùa đi mãi Mai tôi chết ai nhắn dùm chú BảyCùng thằng Hoan, thằng Hải, AlvinMỗi một người chút tro cốt làm tinNơi bờ gỗ, hồ Diamond thả xuống Thì có chết thân nầy không phí uổngSẽ...
Đọc tiếp →
- Trần Thiên Lang Sầu tư ta chở xuôi sông biển Nhắm mắt quăng tràn xuống biển sông Bất chợt nhìn ra sông với biển Thấy sầu biến hóa giữa mênh mông Cố vác sầu tư lên đỉnh núi Định thần hất mạnh tuốt lên mây Bổng nhiên ta thấy mây và núi Khuấy động lòng sầu đến ngất ngây Sầu tư ta cõng lê trên đất Cố giấu nổi sầu dưới cỏ cây Bất chợt nhìn ra cây với cỏ Úa vàng trước ngọn gió thu bay Sầu tư cũng giống đoàn xe hỏng Lúc chở đời ta uốn khúc cong Bánh gãy khung rời nằm chỏng gọng Trời cao chẳng thấu, lệ đoanh tròng Nam nhi chảy máu không rơi lệ Khi lệ đổ là giống lúc ma Cầm lưỡi dao cùn cưa khúc ruột Bầy nhầy chẳng cắt nổi sầu ta ...
Đọc tiếp →