Wednesday, March 5, 2014

THIÊN ĐỊA VÔ TÌNH


- Trần Thiên Lang

Hẳn bóng người xưa vẫn đợi chờ
Hằng đêm vẫy gọi khó làm ngơ
Xin vùi huyệt mộ ngàn nhân ảnh
Khóc liệm quan tài một giấc mơ
Chẳng trách duyên ngay sao lạnh nhạt
Mà buồn phận trái mãi ơ hờ
Hồn ma uất khí mờ trời đất
Thiên địa vô tình nát cõi thơ