- Trần Thiên Lang
Sầu tư ta chở xuôi sông biển
Nhắm mắt quăng tràn xuống biển sông
Bất chợt nhìn ra sông với biển
Thấy sầu biến hóa giữa mênh mông
Cố vác sầu tư lên đỉnh núi
Định thần hất mạnh tuốt lên mây
Bổng nhiên ta thấy mây và núi
Khuấy động lòng sầu đến ngất ngây
Sầu tư ta cõng lê trên đất
Cố giấu nổi sầu dưới cỏ cây
Bất chợt nhìn ra cây với cỏ
Úa vàng trước ngọn gió thu bay
Sầu tư cũng giống đoàn xe hỏng
Lúc chở đời ta uốn khúc cong
Bánh gãy khung rời nằm chỏng gọng
Trời cao chẳng thấu, lệ đoanh tròng
Nam nhi chảy máu không rơi lệ
Khi lệ đổ là giống lúc ma
Cầm lưỡi dao cùn cưa khúc ruột
Bầy nhầy chẳng cắt nổi sầu ta