Wednesday, February 6, 2019

TƯƠNG BIỆT DẠ






KỲ NHẤT

- Trần Thiên Lang
Ngọn nến chập chờn soi bóng đêm
Xa trông thấp thoáng dáng hình em
Nhẹ nhàng uyển chuyển trên sân vắng
Như khói như sương đến tựa rèm
Ánh mắt nhìn ta sắc lạnh tanh
Như vì tinh đẩu sáng long lanh
Giữa nơi khung cửa u hồn đó
Ta thấy trời đêm bỗng chuyển mình
Có vẻ như nàng muốn nói năng
Đôi môi mấp máy ý gì chăng
À, ra em thốt lời từ tạ:
- Hồn thiếp đêm nay đến biệt chàng!
Thôi nhé anh yêu em lấy chồng
Cuối Thu rồi sắp đến đầu Đông
Cõi âm lạnh lẽo sao chờ được
Ma lấy chồng Ma thế cũng xong
Nát lòng anh tiễn bước em đi
Kẻ tử người sanh mộng ước gì
Âm cảnh dương gian đồng nhất lý
Ái tình cũng thế, đợi mà chi

Kiếp này em đã khổ vì anh
Nên cuộc tơ duyên gió cuốn mành
Ta nguyện một lần xin trả hết
Để tình không hận thấu trời xanh