Tuesday, February 3, 2015

CẢNH CHIỀU



- Trần Thiên Lang
Đường phía trước không người thơ ngóng đợi
Tận thâm tâm một ranh giới chạy dài
Tựa cảnh chiều với vệt đỏ phân hai
Ta lầm lũi bước hải hồ sương gió
Lần hạnh ngộ niềm riêng chưa mở ngỏ
Giữa đôi mình nhiều trắc trở gieo neo
Mối u buồn qua ngày tháng tăng theo
Tựa bóng quế hồn ma nào ám ảnh
Nơi cõi chết em có sầu cô quạnh
Bóng tình quân vẫn lây lất trần gian
Mà âm ty tình cũ mãi ngút ngàn
Như điệu trúc mơn man vầng viên nguyệt
Ta đã biết kể từ khi cách biệt
Thơ đâu còn da diết nỗi nhớ nhung
Thì trông chi đến giây phút trùng phùng
Cho tâm trí vương vào từng trăn trở