Thursday, March 20, 2014

NGƯỜI XƯA



- Trần Thiên Lang


Quạ vàng lơ đãng đáp đầu non
Le lói dương quang bóng mỏi mòn
Tha thướt tơ trời vương kẻ lá
Chập chờn sắc nắng nhạt viền son
Đông phong hiu hắt hồn đơn lạnh
Mộng ước lỡ làng dạ héo hon
Thoáng đã bao năm đời cách trở
Người xưa giờ biết mất hay còn