Saturday, March 22, 2014

HUYỆT BUỒN



- Trần Thiên Lang

Nắng Hạ oi nồng gió thở than
Nhớ ai lá trúc dạo cung đàn
Lãng du cánh bướm khu vườn lạ
Khẻ tiếng chim muông hót bẽ bàng
Khéo tạc u buồn mấy thức mây
Niềm vui khỏa lấp mặt cau mày
Sầu ơi sao mãi vương lên mắt
Ta thả lòng mình lơ lửng bay
Thể xác giằng co như sắp rách
Hồn linh lại đắm mộng non tiên
Từng dòng máu chảy từng kinh mạch
Đau đớn rả rời đến ngửa nghiêng
Ta ghen cọng cỏ một nơi nằm
Ngọn gió vô tình cũng viếng thăm
Nếu một ngày kia ta sẽ chết
Ai người khóc mộ được vài năm

Nắng cũng tan vào rặng liễu buông
Người xa ta lắm mỗi hoàng hôn
Tương tư trổi khúc sầu muôn thuở
Lặng lẻ mình ta đáy huyệt buồn...