Sunday, December 7, 2014

HỒN VỀ



- Trần Thiên Lang
Vòm cô tịch buông mình trong mê ảo
Gọi hồn về thả mộng giữa trời đêm
Mây vần vũ che mờ trăng mười sáu
Để đắm tình trên bờ ngực em êm
Vàng võ hắt từng luồng qua kẽ lá
Kỷ niệm buồn đẹp tựa ánh trăng ma
Mặt tạn mặt mắt môi chừ xa lạ
Nát tình đời hồn vía hoảng bay xa
Thần kinh loạn nghe lời ma ru khẻ
Những âm ba len lỏi não nề chưa
Khi trầm bổng niềm riêng dâng nhè nhẹ
Điểm thêm buồn trời rớt hạt mưa thưa
Từng thớ thịt đã thơm nồng dục vọng
Mắt của hồn vừa khép chặt mi ngoan
Môi lả lướt trên đôi bồng căng mọng
Lửa địa ngục thiêu tan cõi Thiên Đàng
Sau đắm đuối hồn ma bừng thân nhiệt
Men ái tình huyết quản lại miên man
Rồi kết thúc đâu tình nhân diễm tuyệt
Đã tỉnh chưa hay tiếc mộng hoang đàng
Qua khung cửa đêm tăng phần kinh dị
Ma run run ôm chặt bóng trăng tròn...