Monday, March 3, 2014

MỘNG TÀN


- Trần Thiên Lang

Ráng chiều lịm tắt trên sông vắng
Mơ đến quê nhà một cuối Đông
Cổ độ cơ hồ hiu hắt quá
Mà nghe như muối xát trong lòng
Chốn cũ tiêu điều gió lắt lay
Rêu phong phủ kín tháng năm dài
Hành trang trĩu nặng oằn vai mỏi
Một gánh ân tình đã nhạt phai

Chôn chặt vào lòng những nghiệt oan
Đời sao sớm tối mãi về ngang
Hai màu tóc cũng không chừng đủ
Trở lại nơi đây dỗ mộng tàn