- Trần Thiên Lang
Đã bao lần tôi mơ về phố cũ
Tuổi đi hoang từng ấp ủ dấu yêu
Con đường nào lê mãi gót cô liêu
Trong mỗi độ Trăng sầu lên vời vợi
Nhớ những chiều dìu nhau trên lối đợi
Nắng nhạt màu cỏ mát rượi dưới chân
Tay trong tay rung động mấy ngại ngần
Góc phố nhỏ chứng cho tình sầu muộn
Mảnh tình tôi em đã nhiều vay mượn
Chốn xa xôi có ray rức trăng thề
Có tủi hờn mộng vỡ cõi u mê
Hay hạnh phúc tràn trề trong ảo tưởng