Saturday, March 1, 2014

VÙI GIẤC LÃNG QUÊN


- Trần Thiên Lang
Rồi có một ngày nơi huyệt mộ
Rêu xanh bao phủ cỗ quan tài
Sương đêm lạnh lẽo buồn cây cỏ
Rả rích côn trùng khóc nhớ ai
Rồi đoạn đường khuya im bặt tiếng
Tháng năm lầm lũi bước chân hoang
Gót giày cũ chẳng còn vang nhịp
Trên lối quen nay ngập lá vàng
Rồi trời nhàn nhạt ánh tà dương
Với trận gió Thu héo hắt buồn
Đâu kẻ phong trần dừng đếm lá
Bên đời cô quạnh lúc chiều buông
Rồi nếu một mai em trở lại 
Phố xưa vắng lặng lúc lên đèn
Ngõ hồn có ngập sầu tê tái
Nhớ kẻ đã vùi giấc lãng quên
Rồi khi ta đến miền miên viễn
Bỏ lại sau lưng hết mộng đời 
Tất cả thương đau và nuối tiếc
Chôn vào dĩ vãng thế nhân ơi