- Trần Thiên Lang
Từ người tống biệt cuối đường mây
Ray rứt cõi lòng biết có hay?
Đập cổ kính mong tìm bóng mất
Xếp tàn y cố giữ hơi bay
Từng đêm đối mặt cùng thương nhớ
Mỗi sáng trân mình với đắng cay
Mộng ước đoàn viên dù khoảnh khắc
Cho tình đây đó ngát hương say