Saturday, June 21, 2014

ĐOẠN TRƯỜNG MỘT HỒNG NHAN



- Trần Thiên Lang

Xưa em nói mai gởi thân cửa Phật
Vụng đường tu nên thẳng tới cõi âm
Tại nghiệp căn hay bởi tội yêu lầm
Mà chịu kiếp một hồng nhan bạc mệnh
Khúc nôi ấy cũng song đường chi lệnh
Phận làm con em dấn bước làm dâu
Bởi lẽ xưa lấy chữ hiếu làm đầu
Với người cũ nào quên câu thệ ước
Biển Hàn Quốc em trầm mình trong nước
Bỏ cuộc đời giữa tiếng đại hồng chung
Và khói nhang ngôi cổ tự trùng trùng
Như dẫn dắt hồn về nơi cổ độ
Đêm hiu hắt trong vườn hoang mưa đổ
Chốn hẹn xưa còn in dấu gót hài
Mới ngày nào vui vẻ lúc thới lai
Giờ thiếu ai rạc rày hồi bĩ cực
Tiếng cú rúc hay tiếng lòng ray rứt
Gọi hồn sầu đến nhức nhối con tim
Gió nhẹ đưa cho xao xác bầy chim
Giờ tương biệt thôi tìm nhau trong mộng
Theo sứ giả đường âm ty trải rộng
Nửa đoạn trường xin gởi bóng trăng quê
Nửa đem theo oằn nặng nỗi ê chề
Người ở lại lời thề xưa hãy xóa
Tình một khối dù xác nầy mục rã
Hồn nương mây về gặp lại người thân
Chúc phúc anh trên suốt đoạn đường trần
Rơi lệ sáp xin một lần vĩnh biệt