Thursday, April 3, 2014

HỒN GHEN



- Trần Thiên Lang

Trơ trụi cành khô ngọn gió vờn
Lòng nghe thấm lạnh nỗi hàn đơn
Đang mơ cảnh cũ đìu hiu nhớ
Chợt thấy hồn hoang chất ngất hờn
Liếc mắt ghen tương rồi nhiếc móc
Cong môi dụ dỗ lại khuyên lơn
Từ nay không dám, thôi không dám
Đào, vợ bên nào biết nặng hơn