- Trần Thiên Lang
Từ nắng tắt một chiều Thu ấy
Cánh hồng tàn rớt mấy đài hoa
Sương buồn phủ trắng xa xa
Trên cành liễu rủ nhạt nhoà bóng Trăng
Thôi chẳng mộng xích thằng Nguyệt lão
Ừ thì đi giũ áo biệt tăm
Lần đâu giữa cõi xa xăm
Những lời thủ thỉ loài tằm vương tơ
Rồi mòn mỏi hồn thơ vật vã
Mỗi đêm về lã chã giọt châu
Trách người đã nỡ quên nhau
Lời ai vàng đá ngày đầu chưa phai
Vòm cô tịch u hoài bao nỗi
Mối tương tư cũng rối bòng bong
Hằng đêm cứ đợi cứ trông
Người đi lâu quá giờ không thấy về
Cánh hồng tàn rớt mấy đài hoa
Sương buồn phủ trắng xa xa
Trên cành liễu rủ nhạt nhoà bóng Trăng
Thôi chẳng mộng xích thằng Nguyệt lão
Ừ thì đi giũ áo biệt tăm
Lần đâu giữa cõi xa xăm
Những lời thủ thỉ loài tằm vương tơ
Rồi mòn mỏi hồn thơ vật vã
Mỗi đêm về lã chã giọt châu
Trách người đã nỡ quên nhau
Lời ai vàng đá ngày đầu chưa phai
Vòm cô tịch u hoài bao nỗi
Mối tương tư cũng rối bòng bong
Hằng đêm cứ đợi cứ trông
Người đi lâu quá giờ không thấy về