Saturday, April 12, 2014

MA OÁN



- Trần Thiên Lang

Ta đã chết thân vùi sâu huyệt mộ
Hồn chưa tan dẫu mấy độ phong sương
Vẫn lang thang trong hình bóng dị thường
Ôm nuối tiếc hay oán hờn dương thế
Cuộc đời ta trải qua bao dâu bể
Nhiều đắng cay bởi nhân thế gian manh
Ta oán người và hận cả trời xanh
Nên chết đi hồn loanh quanh bất phục
Ta giờ ôm một niềm tin gãy khúc
Hận thấu xương lần ngã gục tình trường
Đời côi cút ta lạc mất tình thương
Mới lọt lòng mà song đường giũ bỏ
Trăng đêm nay ta về trong sương gió
Nghĩa địa buồn máu lệ đỏ trào dâng
Nhìn thế nhân ta mở mắt trừng trừng
Đếm oán hận ta chờ từng vay trả
Đạp mồ về giữa những cây cùng lá
Ta ngồi đây trên mả đá hoang tàn
Nghe thì thầm lời yêu thương nhàm chán
Mà sinh thời ta đã gắn niềm tin
Trước khi ta tan biến khỏi phù sinh
Ta muốn nhắn với vô tình nhân loại
Dẫu thân ma ẩn nơi ngàn bóng tối
Ta hận người đã lừa dối đời ta...